CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Người Vợ Ở Riêng


Phan_8

thì Nhược Huyên nhìn người đi về bàn làm việc tiếp tục chiến đấu hăng hái, cô nói thầm: “Em có làm gì đâu.”

thật ra cô đã nghĩ chuyện này lâu rồi, cũng không phải quyết định nhất thời, cô làm việc ở Thịnh Thế cũng đã nhiều năm, có lẽ chuyện này cho cô một gợi ý, nếu cô rời khỏi Thịnh Thế để làm việc ở chỗ khác, cũng thấy luyến tiếc ba cô thư ký kia, nhưng cô tin tưởng bạn bè đi tới chỗ nào vẫn là bạn bè.

Sáng hôm sau, thì Nhược Huyên chưa từ bỏ ý định mà mang theo đơn xin từ chức tới Thịnh Thế, cô muốn thừa dịp lúc nghỉ trưa đặt đơn lên bàn làm việc của Tiết Duệ Uyên là được, lúc trước không phải anh muốn đuổi việc cô sao? Cho nên dễ bàn hơn với Bùi Thần Dật.

cô nói dối ba cô thư ký, nói muốn tìm Tiết Duệ Uyên có chút việc, cô không muốn để họ biết chuyện này ngay, sợ các cô ấy lo lắng.

Tình cảm của ba cô thư ký với cô rất tốt, để cô tự đi vào tìm anh, ba người phải đi ăn cơm.

thì Nhược Huyên đến gần phòng làm việc của Tổng giám đốc, chuẩn bị gõ cửa, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiết Duệ Uyên qua cánh cửa.

“Dật, tôi không biết gần đây cậu làm gì nữa, việc này không giống với kế hoạch ban đầu của chúng ta.”

“Tôi thật sự thích cô ấy, từ bỏ kế hoạch thôi.”

Hình như Tiết Duệ Uyên đang gọi điện thoại, hơn nữa còn để loa ngoài, giọng nói hơi quen quen, là ai vậy?

“Tôi biết cậu thích cô ấy nhưng việc này liên quan gì đến kế hoạch của chúng ta?”

“Căn bản chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, cho dù không đuổi việc cô ấy, tôi vẫn đạt được mục đích của chúng ta.”

“Cậu có biết cậu một mực bảo vệ cô ấy trước mặt tôi, cho nên người bên kia không dám dùng bản tài liệu kia không? Bây giờ cả ngày lẫn đêm cậu vội vàng sửa lại tài liệu của chúng ta, mỗi ngày ở lại Thịnh Thế muộn như vậy mới về nhà, tôi biết cậu làm vậy để họ tin rằng bản tài liệu họ cầm là thật, rõ ràng có thể dùng cách đuổi việc thì Nhược Huyên để đạt được mục đích, cậu lại từ chối, như vậy không chỉ gậy ông đập lưng ông mà còn kéo dài thời gian họ dùng tài liệu nữa.”

“Tôi xin lỗi, nhưng tôi không có cách.”

“Cậu đã không muốn cô ấy bị tổn thương vậy tại sao ban đầu cậu lại bảo cô ấy mang bản tài liệu Tào Thụy đưa đến nhà cậu? Tại sao lại đánh nhau với tên nhóc Tào Thụy trong công ty vì cô ấy, khiến Tào Thụy cho rằng lần này cậu ta dùng đúng cách.”

“không phải cho rằng, thật sự cậu ta đã làm.”

“Đúng vậy, cho nên cậu ta mới có thể trộm được tài liệu cơ mặt, nếu để cô ấy biết được chuyện này, chẳng lẽ không làm cô ấy tổn thương, chỉ sợ còn làm cô ấy bị tổn thương nặng hơn việc bị đuổi việc. Bùi Thần Dật, cậu càng lớn càng ngây ngô, đầu có vấn đề rồi.”

Đứng ngoài cửa, mặt thì Nhược Huyên đã trắng bệch, đơn từ chức trong tay cũng bị cô bóp nhăn nhúm.

Cảm giác này là gì? Giống như mặt trên người bộ quần áo lông dê ấm áp, trong nháy mắt bộ quần áo đó biến mất, cả người trần truồng bị ném vào núi băng quanh năm tuyết không tan, đầy giá lạnh, lạnh đến mức cô không thể cử động, cả người cứng đờ, lạnh đế n mức cả người cô đau như bị gai đâm.

Trước kia xem ‘Hoàn Châu cách cách’ cô luôn chế nhạo Hạ Tử Vi bị Dung Ma Ma cầm gai đâm vẫn kêu mất hồn như vậy, cứ gọi Nhĩ Khang, bây giờ cô đã hiểu, thật sự khi trong lòng đau đớn, gọi ra cũng xa xỉ, cô chế nhạo Tử Vi còn gọi Nhĩ Khang, có thể mong đợi người kia đến cứu ra khỏi biển lửa, còn cô thì sao? cô nên gọi ai đây?

Hai hàng nước mắt tự nhiên chảy xuống mặt cô, không khóc lớn tiếng, cô tủi thân đến nỗi mình khóc cũng không biết.

cô nhớ rõ vẻ mặt của Bùi Thần Dật khi nói với cô “Em đừng làm rộn” tối qua, còn nhớ anh muốn cô đừng sợ.

Anh nói: “Anh đã thích em từ lâu rồi, còn em thì sao? Em có thích anh không?”

Anh nói: “Lần này đừng nói không nghe rõ, em đã đồng ý rồi.”

Anh nói: “Anh biết, đương nhiên anh biết, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Anh nói: “Mệt mỏi thì nghỉ ngơi một thời gian đi, không cần nghĩ nhiều, có anh ở đây rồi.”

Anh nói: “Anh không nhìn nhầm, từ trước đến nay, khả năng quan sát mọi việc của anh luôn đúng, hơn nữa anh cũng không yên tâm để người khác mang lại hạnh phúc cho em, anh vẫn nên tự thân tự lực thôi.”

Những lời này đều là giả sao? đã lên kế hoạch từ lâu rồi, cũng không phải bởi vì động lòng nên mới nói ra?

Tiết Duệ Uyên nhìn đồng hồ, nói nhanh: “Tôi thấy cậu nên nghĩ kỹ đi, nếu cô ấy biết chuyện này thì cậu làm gì bây giờ.”

Căn phòng làm việc đột nhiên bị mở ra, hai hàng nước mắt của thì Nhược Huyên bị đèn huỳnh quang chiếu sáng nên Tiết Duệ Uyên thấy rõ, anh dừng lại rồi nói tiếp: “không cần nghĩ nữa, cậu lập tức hành động đi, cô ấy biết rồi.”

thì Nhược Huyên quả quyết cúp điện thoại, Tiết Duệ Uyên thấy cô đằng đằng sát khí nên hơi sợ, anh nghĩ rằng ngay sau đó cô sẽ cầm điện thoại đập vỡ đầu anh, còn cầm ghế lên ném anh, nhưng anh không hề hiểu cô. Tiết Duệ Uyên không nghĩ rằng, thì Nhược Huyên đặt đơn xin từ chức nhăn nhúm lên bàn mình, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nói với anh: “Như anh mong muốn.”

Tiết Duệ Uyên không phản ứng kịp, thì Nhược Huyên đã xoay người rời đi.

thì Nhược Huyên còn tưởng lần này mình đã gặp được một người đàn ông tốt, có thể kết hôn với anh.

Chương 8

Dường như Bùi Thần Dật đã chạy ngay về nhà, dọc đường đi anh không ngừng nghĩ, ngộ nhỡ cô đi thì sao? Ngộ nhỡ cô tránh anh thì sao? Lái xe với tốc độ suýt nữa vượt qua 130km/h, bán sống bán chết chạy về nhà.

Bùi Thần Dật mở cửa, liếc mắt đã thấy thì Nhược Huyên im lặng ngồi trên sô pha trong phòng khách, rốt cuộc tâm trạng luôn lo lắng cũng bình tĩnh lại, từ lúc đi vào tầm mắt anh không rời khỏi cô cho dù chỉ một giây, chỉ sợ người anh nhìn thấy sẽ biến mất trong tích tắc.

thì Nhược Huyên ngẩng đầu nhìn Bùi Thần Dật, nhìn anh vội vã, kéo tay áo chưa sửa sang xong, tâm hoảng ý loạn như có việc rất gấp, từ lúc vào cửa vẫn còn thở hổn hển, sợ cô đi rồi sao?

cô cười nhẹ, nói với anh như trước đây: “Anh về rồi?” Nhưng hai người lại hiểu theo hai nghĩa khác nhau.

Bùi Thần Dật ngồi xuống cạnh cô, nhìn đôi mắt cô hơi sưng, cô đã khóc, tim anh như bị ai véo mạnh.

thì Nhược Huyên xoay đầu: “Nhìn gì vậy? không phải anh chưa từng thấy.”

Bùi Thần Dật kéo tay cô, cô né tránh, vỗ một cái vào quần mình: “Hôm nay nhiều muỗi quá.” cô còn cười gượng với anh, sau đó ngồi cách xa anh một chút.

Bùi Thần Dật nhìn cô làm như vậy, anh muốn kéo cô vào trong lòng, thế nhưng nói như vậy có phải cô sẽ tránh càng xa không?

Anh kiềm chế ý nghĩ trong lòng, nhìn thì Nhược Huyên: “Tiểu Huyên, chúng ta nói chuyện một chút được không?”

thì Nhược Huyên nhìn anh theo bản năng, nhìn thấy đôi mắt anh lại nhanh chóng dời đi, không muốn kiểm tra xem tình cảm trong mắt anh là thật hay giả.

cô cười gượng, giả bộ thoải mái gật đầu một cái: “Được, nói, chúng ta nói chuyện.”

cô ôm chặt lấy cái gối trên ghế sa lon, dường như làm như vậy sẽ khiến cô an toàn hơn, cũng không bị tổn thương gì.

Từ lúc cô ở nhà anh đã thay đổi, đồ dùng trở nên nhiều hơn, còn có những đồ trang trí ấm áp nữa, giống như cái gối này, giống như giá gỗ trên bức tường kia, giống như hình dán trên gạch men sứ trong phòng tắm, giống như những ngôi sao trên trần nhà…. Nhiều không đếm xuể.

Thời gian họ ở cùng nhau không quá lâu, nhưng cô đã trở thành một phần cuộc sống của anh từ lâu rồi, anh mở cửa để cô đi vào, chuyện này rất tự nhiên, dường như cô đã ngấm vào tim anh rồi.

“Anh biết hôm nay em đứng ngoài cửa đã nghe thấy chuyện anh và Duệ Uyên nói, anh cũng không giải thích gì, bởi vì tất cả đều là sự thật, trước kia bọn anh biết trong Thịnh Thế có nội gián, nhưng bọn anh không có cách chứng minh, bởi vì đó là người mà ông nội Duệ Uyên phái tới, vì bọn anh chắc chắn đó là ai nên quyết định điều cậu ta tới bộ phận kỹ thuật, nhưng mục tiêu chứng minh luôn luôn đúng.”

thì Nhược Huyên nhìn trần nhà, không có phản ứng gì với lời nói của anh, Bùi Thần Dật không biết cô nghĩ gì, chỉ có thể nói tiếp: “Tài liệu bị lộ không phải lần đầu tiên, nhưng lần trước cậu ta đã làm thành trò chơi, sau khi tài liệu bị lộ cậu ta đã sửa lại, làm game online đó trở nên phổ biến, anh và Duệ Uyên phát hiện nên đã sửa chữa nhưng không thể nên bọn anh quyết định đặt bẫy này. Lấy trò chơi sắp tung ra thị trường làm mồi nhử, cố ý để cậu ta trộm được tài liệu cơ mật đã bị sửa đổi, sau đó chúng ta giải vờ như công ty thật sự gặp vấn đề về tài liệu, khiến cậu ta chắc chắn tài liệu cậu ta trộm được là thật, cậu ta sẽ an tâm lập trình ra một trò chơi mới.”

“nói cách khác các anh đã biết anh ta sẽ lấy trộm từ lâu rồi?” thì Nhược Huyên vẫn không nhìn anh, cô lạnh nhạt nói ra vấn đề của mình, giống như lý trí đã vượt lên tình cảm, chỉ đơn thuần đang nói chuyện công việc với Bùi Thần Dật.

Bùi Thần Dật không biết giải thích thế nào: “Đúng, bọn anh đã biết cậu ta là người của công ty trò chơi khác lâu rồi.”

“Nếu như anh ta thật sự dùng những số liệu đó thì sao?” thì Nhược Huyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh. “Những số liệu đó do anh viết, sẽ không đơn giản như vậy chứ?”

“ẩn trong những số liệu đó là chức năng định vị tốt nhất và chức năng tự phá tường lửa.”

thì Nhược Huyên vẫn nhìn anh, Bùi Thần Dật nhắm mắt lại: “Còn có chức năng đánh cắp số liệu, sau khi định vị được IP sẽ bị virus cho đến khi toàn bộ hệ thống máy tính hoàn toàn bị hỏng thì mới thôi.”

“Các anh muốn phá huỷ công ty đó.”

“Công ty đó là công ty của nhà hộ Tiết, nhưng mà đây là trò chơi giữa Duệ Uyên và ông nội cậu ta, nếu thắng thì Duệ Uyên sẽ tự do; nếu thua, Duệ Uyên phải trở về để kế thừa sản nghiệp nhà họ Tiết.”

thì Nhược Huyên bình tĩnh gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

cô nghiêng đầu nhìn Bùi Thần Dật: “Cho nên bây giờ các anh đã bước vào điểm mấu chốt, muốn Tào Thuỵ tin rằng anh ta đã trộm được tài liệu thật, cho nên dạo này các anh tốn rất nhiều công sức, đầu tiên Tiết Duệ Uyên điều tôi đến chỗ anh, sau đó anh từ từ tiếp cận tôi để tôi đưa tài liệu giúp anh, khiến mọi người tin rằng chỉ có mình tôi tiếp xúc với tài liệu cơ mật của anh. Sau đó cố ý đánh nhau với Tào Thuỵ bên ngoài phòng họp, rồi để chuyện của chúng ta bị đồn ra cả công ty, xoá bỏ sự nghi ngờ cuối cùng trong lòng Tào Thuỵ, cuối cùng như Tiết Duệ Uyên nói, anh cố ý để lại tài liệu cơ mật trên bàn của tôi, mặc cho Tào Thuỵ lấy trộm.”

thì Nhược Huyên hít mũi, thở dài một hơi: “Suy tính của anh thật kỹ lưỡng, ngay cả việc bàn làm việc của tôi gắn máy theo dõi cũng tính rồi, lúc đầu tôi còn tưởng trùng hợp.” cô cười: “Ngay cả đường lui cũng không cho tôi, nếu anh không yêu tôi, vậy bây giờ tôi phải làm gì?”

“không phải.” Giọng nói Bùi Thần Dật rất quả quyết.

“không phải cái gì? không phải không yêu tôi sao? Ha ha, là không thể không bị tôi yêu chứ?” Nước mắt cô không ngừng roi xuống: “Có phải anh thích tôi cũng vì kế hoạch không, để tôi diễn kịch như thật?”

Bùi Thần Dật thấy nước mắt của cô, nhẹ nhàng lau đi: “không phải, em quên lúc đầu chúng ta không gặp nhau ở công ty…………”

không đợi anh nói xong, thì Nhược Huyên cắt đứt lời anh: “Ngay cả lần đầu chúng ta gặp nhau có phải do anh sắp đặt hay không tôi cũng không dám chắc, tôi không biết rốt cuộc anh giấu tôi bao nhiêu chuyện, càng không biết được tôi đã bị lừa bao nhiêu lần.” Nước mắt cô chảy càng ngày càng nhiều, còn Bùi Thần Dật thật sự không biết làm gì.

“Tiểu Huyên, anh…….”

“Bùi Thần Dật, chúng ta chia tay đi.”

Trong phòng khách to lớn, âm thanh mềm mại của thì Nhược Huyên không ngừng vang vọng, đột nhiên phá vỡ sự yên tĩnh.

Bỗng nhiên tim Bùi Thần Dật quặn lại, đau dữ dội, sự đau đớn không thể diễn tả này nhanh chóng lan khắp cơ thể anh, mỗi lần hô hấp là một lần đau đớn, dường như trái tim trong lồng ngực không còn là của anh, anh chưa bao giờ sợ hãi khiến trái tim đập thình thịch.

thật sự nên sợ, nên hốt hoảng, thì Nhược Huyên đã trở thành một phần cơ thể anh từ lâu rồi, xương cốt, máu, cô giống như miếng thịt non trong người anh, cô là nơi mềm mại nhất trong lòng anh, hôm nay cô nói cô muốn đi, anh nên làm gì đây? Cắt miếng thịt này là cô trong tim đi sao?

Sợ khi cắt đi, cắt lấy một miếng thịt của anh, như vậy tình cảm sẽ chuyển qua nơi khác, sau đó lại cắt đi, đợi đến khi tìm được vị trí chính xác của nó thì anh đã bị cắt hết thịt rồi, không có cô thì anh cũng không có tim, sau đó như cái xác không hồn, chết lặng sống hết đời.

“Anh không đồng ý.” Lần đầu tiên anh cảm thấy lo sợ, lần đầu tiên vẻ mặt anh hốt hoảng, không còn bình tĩnh, lần đầu tiên không che giấu tình cảm của mình.

thì Nhược Huyên năng nề thở một hơi, nước mắt vẫn rơi không ngừng, nhưng hình như cô không biết mình khóc, giọng nói vẫn không run rẩy: “Như vậy có ý gì? không phải anh luôn lừa tôi, nhìn tôi ngu ngốc làm theo kế hoạch của anh, tôi không phải chương trình của anh, không tới lượt anh sắp đặt cuộc đời tôi.”

Bùi Thần Dật cầm lấy cổ tay cô, giọng nói không bao giờ nịnh hót: “không có lần sau, anh chỉ lừa em lần này thôi, không có lần sau đâu, có được không?”

thì Nhược Huyên lắc đầu, cô cố gắng giãy khỏi Bùi Thần Dật: “Tôi hết cách rồi, tôi….. Bùi Thần Dật, tôi biết tôi không đủ thông minh, tôi không thể biết lúc nào anh lừa tôi, lúc

nào anh nói thật, anh rất lợi hại, tôi thậm chí không biết bây giờ anh thật sự muốn giữ tôi lại, thật sự không muốn tôi đi, hay vẫn vì kế hoạch của anh, vì để Tào Thụy an tâm, để tránh thời điêm mấu chốt này xảy ra vấn đề."

thì Nhược Huyên đứng dậy đi vào phòng ngủ, lôi ra hành lý cô đã sắp xếp xong, bước về phía cửa chính: "Anh không thấy chúng ta không thể tiếp tục sao? Tôi đảm bảo sẽ không để Tào Thụy biết chuyện này, cũng không nói cho người khác về kế hoạch của các anh."

cô mở cửa ra, đang định bước ra ngoài lại bị Bùi Thần Dật ôm lấy từ phía sau, rầm một cái, cửa chính đóng ngay trước mắt cô.

"Em đừng mơ."

Anh ôm chặt lấy cô, mặc kệ cô cấu anh, cào anh, lại đánh lại đấm, anh vẫn không buông tay, chết cũng không buông.

Anh thật sự thích cô, thật sự yêu cô, anh tốt với cô vì anh muốn vậy, không phải vì lừa cô, không phải vì kế hoạch chết tiệt gì cả, càng không phải bị ép buộc, tình cảm của anh đối với cô ngày càng nhiều, không hề giả dối, lần này anh sai, anh lừa cô một lần, cô thật sự không thể tha thứ cho anh?

Miệng đầy vị đắng chát, nghe nói nơi lưỡi cảm thấy đắng là gần cuống họng, khi uống thuốc bắc chỉ cần uống nhanh, cay đắng sẽ giảm bớt, nhưng tại sao anh lại cảm thấy cay đắng trong cổ họng vẫn không dịu đi? Cho dù anh luôn nuốt nước miếng vẫn không thể giảm bớt được cảm giác này.

"Bùi Thần Dật, anh buông tôi ra, tôi không đùa đâu, tôi nhận thua được chưa? Anh để tôi đi đi." thì Nhược Huyên đánh mấy cái lên đôi tay đang ôm chặt lấy cô, những vết cào, vết cào hiện rõ trên cánh tay anh.

Mặc kệ thì Nhược Huyên giãy giụa như thế nào, đánh anh như thế nào, Bùi Thần Dật vẫn không động đậy, chỉ ôm chặt lấy cô, cô giãy quá mạnh, tâm trạng kích động, thấy trước mắt biến thành màu đen, sau đó ý thức mơ hồ, bất tỉnh.

Người đàn ông tuấn tú đeo kính không gọng lấy lại ống khám bệnh, nhìn Bùi Thần Dật, khóe miệng khẽ nâng lên.

Bùi Thần Dật vẫn ngồi bên giường cầm tay thì Nhược Huyên, vẫn không chịu bỏ ra.

"cô ấy sao vậy?"

Người đàn ông đẩy kính trên mũi, nghiêng người dựa vào tường, "Cậu đừng để chuyện này xảy ra lần nữa, cũng đừng để cô ấy xúc động mạnh như vậy."

Bàn tay Bùi Thần Dật chạm vào gương mặt xanh xao của thì Nhược Huyên: "Được, tại sao cô ấy té xiu?"

"Tụt huyết áp, có phải cãi nhau không? Haizzz, tôi thật sự không hiểu, tại sao phụ nữ lại thích gây gổ với cậu như vậy? Biết rõ sau khi cãi nhau, vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh giống như cái cây, như vậy họ vẫn tiếp tục gây gổ?"

Bùi Thần Dật khẽ nhíu mày, giọng nói không vui: "Ừ."

Trong lòng anh biết rõ bây giờ không ai có thể thay thế được vị trí của cô, đối với anh mà nói cô là người đặc biệt, anh không thích người ta so sánh cô với những người phụ nữ khác, làm sao cô có thể giống những người phụ nữ mà anh không hề nhớ mặt kia?

Hàn Chước giơ tay tỏ ý chào thua: "Được, không nói nữa, nếu không còn chuyện gì, tôi đi trước."

Bùi Thần Dật không trả lời Hàn Chước, anh vẫn nhìn thì Nhược Huyên nằm trên giường như búp bê, tình cảm trong mắt anh cũng làm Hàn Chước phải kinh ngạc.

Bùi Thần Dật luôn thờ ơ với chuyện tình cảm, Hàn Chước còn cho rằng đời này anh ấy lấy chương trình làm vợ là được rồi, không nghĩ rằng anh ấy lại gặp gỡ một người làm anh yêu say đắm như vậy.

Từ lúc nhận được điện thoại của anh ấy thì Hàn Chước đã đoán được người phụ nữ này khác với những người kia.

Từ trước tới giờ Bùi Thần Dật không cho ai vào nhà mình, mấy anh em bọn họ cũng chưa ai vào nhà Bùi Thần Dật, cách bố trí bên trong cũng không biết, lần này Bùi Thần Dật lại vội vã gọi điện muốn anh tới đây, nói muốn anh khám bệnh cho một cô gái.

Nhưng anh rất bận, bệnh nhân hẹn trước kéo dài tới năm sau, không có việc gì đừng sai bảo anh được không?

Nhưng không ngờ, anh cho rằng người đàn ông muốn cô đơn cả đời lại động lòng với người phụ nữ này.

Hàn Chước lắc đầu, trên gương mặt của Bùi Thần Dật chưa bao giờ có vẻ mệt mỏi và suy sụp, đáy mắt hiu quạnh khiến Hàn Chước không hỏi cũng biết chắc chắn anh rất kinh ngạc rồi.

Sắp xem lại dụng cụ xong, Hàn Chước xoay người chuẩn bị đi ra khỏi phòng ngủ thì nhẹ nhàng nói với Bùi Thần Dật một câu, dường như cố ý anh chỉ tình cờ nhắc tới: "Lần này cậu gây ra chuyện thật ồn ào, chăm sóc cô ấy cho tốt, đoán chừng được tám tuần rồi."

"Cái gì?" Bùi Thần Dật nhanh chóng quay đầu nhìn anh: "không thể nào, tháng trước dì cả cô ấy còn tới."

"Thời kỳ đầu mang thai không ổn định, có lẽ sẽ có hiện tượng sinh non."

Hàn Chước xoa cằm: "Hoặc là cậu làm việc quá hăng say, khụ khụ, có lẽ dì cả của cô ấy do đó mà có, tóm lại cậu chuẩn bị tinh thần làm ba là được rồi." Đầu Bùi Thần Dật trống rỗng giống hệt máy tính, cơ thể giống như bị sét đánh trúng nên không thể cử động.

một lúc lâu sau anh mới khôi phục lại, tay anh từ từ đặt lên bụng thì Nhược Huyên, động tác hơi cứng ngắc giống như sợ mạnh tay quá giấc mơ này sẽ tan biến.

Anh không dám tin: “Con?” Vui mừng, nhưng anh lại cảm thấy hơi lo lắng, buồn rầu.

Hàn Chước nhìn phản ứng của anh, lại lắc đầu lần nữa, không tiếp tục quấy rầy anh nên đi khỏi nhà anh.

Con….. Giữa hai lông mày của Bùi Thần Dật xuất hiện nếp nhăn, anh thật sự chưa bao giờ nghĩ đời này mình sẽ có con, ngay cả mấy anh em của anh cũng nghĩ vậy, anh cũng cảm thấy chỉ có thể một mình sống hết cuộc đời này.

không phải anh không có phụ nữ theo đuổi, muốn làm vợ anh có rất nhiều, cũng có phụ nữ thầm thương trộm nhớ anh, nhưng anh không hề có cảm giác với những người phụ nữ đó, ở cùng họ, anh luôn bình thản như nước, nhịp tim vẫn bình thường, cực kỳ bình tĩnh, không hề có cảm giác động lòng.

Trước khi cô xuất hiện, anh nghĩ không muốn theo đuổi tình yêu, cũng thấy cuộc sống không thiếu hụt tình yêu, thiếu mất sự tiếc nuối khi không yêu, anh nghĩ rằng người lập trình sẽ sống một mình đến già.

Mà bây giờ tất cả đều đã thay đổi, từ khi cô xuất hiện trước mắt anh, khiến anh nhìn một lần đã nhớ mặt cô hoặc anh không giải thích được tại sao từ lúc bắt đầu anh đã tốt với cô? Anh thật không nhớ rõ.

Truyền thuyết nói rằng Thượng Đế đã dùng xương sườn của Adam để tạo ra Eve, anh không biết Eve của anh có tồn tại hay không, không biết Eve của anh khi nào sẽ xuất hiện, nhưng anh biết chỉ cần Eve của anh xuất hiện, anh nhất định có thể nhận ra, anh đã nhận ra cô.

Bùi Thần Dật cẩn thận thu tay lại, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô, ôm cả người cô và chăn vào trong lòng, cảm thụ cô ở trong lòng anh, ngửi mùi thơm trên tóc cô.

Anh biết cô đau lòng do anh hại, anh biết cô muốn đi, anh cũng muốn để cô vui vẻ, anh hi vọng cô có thể vẫn tinh thần sung mãn, đầy sức sống, tâm trạng vui vẻ, nhưng anh không làm được, anh không nỡ buông tay cũng không có cách buông tay.

Lúc thì Nhược Huyên tỉnh lại đầu cô vẫn hơi mơ hồ, cô sững sờ nhìn trần nhà trắng như tuyết, nghĩ lừa mình dối người, vì mình quá mệt mỏi cho nên gặp ác mộng.

Nhưng lúc cô nghiêng đầu nhìn Bùi Thần Dật ngủ say bên cạnh cô, cô biết cô không thể gạt mình nữa,

cô rất đau lòng, tại sao anh lại lừa cô? cô còn tưởng anh chính là người sẽ mang lại hạnh phúc cho cô, không uổng công trước khi cô bị đá, bị bắt cá hai tay, không uổng côn cô vượt mọi khó khăn để đến bên anh, nhưng không nghĩ rằng tất cả đều do cô ảo tưởng.

cô nhẹ nhàng bỏ tay anh ra, lật người ngồi dậy sau đó cẩn thận xuống giường.

Khi sắp ra khỏi phòng ngủ thì có giọng nói từ phía sau cô: "Em muốn đi đâu?"

thì Nhược Huyên sợ hết hồn, nhưng cô cũng không dừng lại, không hề để ý lời anh nói.

Bùi Thần Dật thở dài, sau đó hơi mệt mỏi nói: "Em vẫn muốn đi sao?"

Chưa từng nghe anh nói chuyện như vậy, cô dừng lại một lát rồi lại đi tiếp nhưng tốc độ đã chậm rất nhiều.

"Em biết không, em mang thai rồi."

Cái gì? thì Nhược Huyên đứng tại chỗ, cô mang thai? cô lập tức luống cuống, tại sao cô mang thai vào lúc này? cô không tin nhìn cái bụng vẫn phẳng lì của mình, rất khó tin rằng trong bụng có một sinh mạng đang lớn lên.

"Anh lại lừa tôi ư?"

Bùi Thần Dật khẽ cười khổ, xuống giường đến gần cô: "Em không vui sao?"

thì Nhược Huyên cười lạnh: "Anh thật vui, vui vì anh lại lừa được tôi?"

Bùi Thần Dật không giải thích nhiều, chỉ lẳng lặng lắc đầu một cái: "Em mang thai." Giọng nói chân thật đáng tin.

thì Nhược Huyên quan sát vẻ mặt anh, nhìn mắt anh, sau khi xác định anh nói thật trong lòng cô sợ hãi khiến tim đập rộn lên, hết sức lo lắng, làm sao đây? Lúc này có đứa bé thật không phải, cô cau mày suy nghĩ.

"Chúng ta kết hôn đi."

thì Nhược Huyên không thể tin được: "Bùi Thần Dật, anh có bị điên không?"

Bùi Thần Dật bình tĩnh nhìn cô: "Anh nghiêm túc."

thì Nhược Huyên xì một tiếng bật cười: "Anh cho rằng vì đứa bé nên tôi sẽ bám lấy anh, muốn anh chịu trách nhiệm, muốn anh kết hôn với tôi, cho nên mới cầu hôn với tôi sao? Anh cho rằng tôi cùng đứa bé này có thể trói buộc được anh sao? Anh có phải đã quên, cách đây không lâu tôi còn nói với anh chia tay với anh không?"

Bùi Thần Dật tránh nặng tìm nhẹ trả lời: "Anh không đồng ý."

thì Nhược Huyên không muốn nói nhảm với anh, không kiên nhẫn: "Anh giấu hành lý của tôi ở đâu? Trả lại cho tôi, tôi muốn về nhà."

Bùi Thần Dật cầm lấy cổ tay cô, "Em mệt rồi, nghỉ ngơi đi."

thì Nhược Huyên không giãy nữa, cô biết mình không đủ sức đấu lại anh, không thể làm gì đành để anh kéo cô vào phòng ngủ lần nữa.

Con ngươi của anh tĩnh mịch khác thường, tay không tự giác mà dùng sức, chỉ sợ mình không cẩn thận, chỉ sợ đột nhiên cô giãy giụa, sau đó cô sẽ biến mất trước mặt anh.

cô thuận theo ngồi ở trên giường, cúi đầu nhìn sàn nhà yếu ớt nói: "Như vậy có ý gì? Anh cho rằng anh có thể xem chừng tôi bao lâu, chỉ cần trong lòng tôi còn ý nghĩ này, tôi sẽ luôn tìm cơ hội bỏ trốn, anh có thể mỗi ngày 24 giờ xem chừng tôi?" Lúc cô nói chuyện không có nhìn anh, Bùi Thần Dật thậm chí còn phát hiện từ lúc cô tỉnh lại không có nhìn anh một lần.

"Đứa bé em định thế nào?" Anh biết cô nói đúng, mà anh đã không còn đường lui.

thì Nhược Huyên không trả lời.

Bùi Thần Dật ngồi xuống cạnh cô, ôm lấy cô, giọng nói hơi khàn khàn: "Tiểu Huyên, anh sai rồi, em quên việc này đi được không? Anh sẽ không bao giờ lừa em nữa, em đừng đi có được không?"

Đây là lần đầu tiên anh nhận sai, anh không quan tâm người khác nghĩ gì, cũng chưa từng giữ lại ai muốn rời khỏi anh, đây là lần đầu tiên anh cố gắng giữ lại một người, giống như chỉ cần không để ý, người đó sẽ rời khỏi anh.

"Chúng ta có con rồi, em đừng đi, anh sẽ chăm sóc thật tốt cho em và đứa bé, chúng ta hẹn hò khá tốt, anh biết anh sai rồi, lần sau sẽ không tại phạn nữa. Tiểu Huyên, em đừng đi, chúng ta cùng nhau nuôi lớn đứa bé, nhìn nó lớn lên sau đó yêu đương, kết hôn sinh con, có được không?" Cằm dưới Bùi Thần Dật bị kéo căng, nói hết lời rồi mím chặt môi.

thật ra nhất thời thì Nhược Huyên không phản ứng kịp, cô vừa mới biết người cô yêu lừa cô nhiều như vậy, lợi dụng cô phải lợi dụng triệt để, còn chưa kịp bỏ đi đã nói cô mang thai, cô không biết mình nên làm gì với đứa bé này.

Giữ lại đứa bé, cô vẫn không thể đối mặt với Bùi Thần Dật, nếu như con vẫn còn, cô không thể cắt đứt quan hệ với anh, nhưng bỏ đi... làm sao có thể chứ, đây là đứa con đầu tiên của cô.

thì Nhược Huyên vẫn còn đang suy nghĩ, trong lòng Bùi Thần Dật vẫn cảm thấy lo lắng, anh sợ cô sẽ dứt khoát nói với anh: "Đứa bé? Tôi sẽ bỏ."


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
The Soda Pop